Cố giữ lại chút gì tháng Tư bằng những lọ hoa kèn e ấp trong căn phòng nhỏ nhưng thật tiếc, hạ đã vội về bên thềm. Một tháng loa kèn đã cháy hết mình trên những đường phố, con ngõ và trong mỗi gia đình. Thật hạnh phúc, bước chân lang thang đưa ra khỏi thành phố ồn ào náo nhiệt này, ở khắp các ngõ xóm ta vẫn thấy những xe hoa. Ngập ngừng e ấp, kéo gần khoảng cách giữa nông thôn với phố thị. Cũng như chỉ mấy năm qua thôi, loài hoa ấy tưởng chỉ biết khoe mình nơi chốn Hà thành, nay nó hiện hữu ngay ở các Tỉnh lẻ, ở những vùng miền xa xôi. Mới hay, cái đẹp và sự chân tình của lòng người không khó để nhân hương hoa bay xa!
Những gánh loa kèn nặng trĩu trên đôi vai khắc khổ nhưng có thể giấu được nỗi vất vả trong giọt mồ hôi lăn dài trên vầng trán nhăn nheo. Tưởng như loài hoa kia đã làm tự hào hãnh diện thêm cho người bán. Từng cành hoa được nâng niu, giữ gìn như một chút động mạnh vô ý của người mua sẽ làm giỏ hoa kém sắc.
 |
Hình ảnh: Hà Thành - Nguyễn Trần Đức Anh |
Cuốn theo những bộn bề của công việc hằng ngày và những lo toan cuộc sống, cũng có đôi khi người ta chợt quên thời gian. Người ta chợt quên thời gian hay cố quên để không phải nghĩ về một ngày kia, trên các vỉa hè và những con ngõ sẽ vắng đi màu loa kèn, vắng giỏ hoa long lanh sắc nắng. Dẫu biết, điều đó là bắt buộc nhưng cũng muốn cố tạo điều khác đi để lòng khỏi bịn rịn. Chọn loa kèn, nghe câu nói của cô bán hoa "mua đi cháu, loa kèn sắp hết mùa rồi đấy", ta chợt giật mình bối rối. Hoá ra, lòng ta đã nặng lắm với màu hoa, với mùi hoa ấy.
Không sinh ra trong ngày tháng Tư có loa kèn trắng, kỷ niệm cũng không thếp dày trong những ngày ấy, sao ta lại nặng lòng với tháng Tư đến thế. Có cái gì lôi cuốn bước chân ta như đang thả bộ trong vườn hoa đầy nắng, cố gắng tạo ra những dư âm giao mùa, dư âm cho tháng Tư. Nắng dù đậm nhưng không đỏ lửa, mưa dù to nhưng vẫn là nét ẻo ợt của trời đất giao mùa. Một chút nhẹ nhàng làm duyên, một chút đỏng đảnh ẻo lả mà như không phải thế của tháng Tư thật hợp với loa kèn trắng đấy thôi. Thật khéo cho loa kèn trằng, biết chọn tháng để mà sinh ra, để mà sống hết mình cho những đam mê, cho niềm yêu của bao người…
Chẳng biết là hoa hay buổi thời tiết trong lành của ngày tháng mà ta thấy thời gian trôi đi thật nhanh. Rồi đây, màu trắng tinh khiết nguyên sơ ấy sẽ thay bằng sự rực rỡ, đỏ lửa của chùm hoa phượng để đốt cháy một mùa hè và những khát khao tuổi trẻ. Nhưng chắc chắn rằng, trong một góc nhỏ của tâm hồn người yêu loa kèn, sẽ có chỗ để nhớ, để vấn vương và xếp dày kỷ niệm.
Ta không muốn tạm biệt loài hoa ấy dẫu tháng Tư đã hết. Sợ rằng sẽ đụng hờ vào kỷ niệm, vào những sợi tơ lòng của ai đó mang nặng nỗi niềm với tháng Tư. Muốn để nó ở lại với ta thật nhiều, bằng kỷ niệm. Một chút gì thay thế nhưng không thể xoá hết. Còn mãi đó, loa kèn ạ, với Tháng Tư dịu nhẹ và sắc trắng đến nao lòng...!
Điện Hoa Thăng Long - Gửi từ email của Đỗ Hồng-Thanh Hoá